NHÌN ĐỜI HUYỄN HÓA
Ni sư THÍCH NỮ HẠNH BÌNH
Trăm lần không vạn lần cũng không
Tôi không màng danh gì trong trần thế
Vì danh kia là ảo vọng không bền
Trói buộc mãi con người trong sợ hãi.
Tôi muốn sống hiền hòa như đá cuội
Bên dòng sông bên suối nhỏ ven rừng
Cười thật hiền với sóng nước lăn tăn
Và trải khắp yêu thương không vướng mắt.
Đóa hoa dại ven rừng hương thơm ngát
Sống bình an bên đám cỏ ven rừng
Còn gì hơn giữa gió mát trăng thanh
Ôi! Báu vật đất trời kho vô tận.